Tác giả Chủ đề: NUÔI DẠY CON LÀ ĐIỀU THẬT TUYỆT  (Đọc 4219 lần)

0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.

Online admin

  • Administrator
  • Trung tướng
  • *****
  • Điểm yêu thích +105/-0
  • Giới tính: Nam
  • Học, học nữa, học mãi
    • Diễn đàn Nhật Bản
  • Paypal Account: admin@diendannhatban.info
NUÔI DẠY CON LÀ ĐIỀU THẬT TUYỆT
« vào lúc: Thứ bảy, 19/03/2016, 08:04:32 am »
Cả tháng nay mình thật bận nhưng vẫn muốn viết gì đó để chia sẻ cùng với mẹ đang nuôi con nhỏ dưới 3 tuổi vì mình bắt gặp được hình ảnh đứa trẻ khoảng 3 4 tháng bị mẹ cho tay vào trong quần với lý do bé ngậm và mút tay cả ngày dơ quá…..


Các mẹ có biết giai đoạn trẻ 3 4 tháng tuổi là giai đoạn khám phá đôi bàn tay. Đứa trẻ từ bào thai đủ ngày đủ tháng ra khỏi lòng mẹ và làm quen với thế giới mới mẻ, trẻ như 1 người mù thực sự và mò mẫm để tìm đến cánh cửa của ánh sáng, khi con sờ mọi thứ bằng đôi bàn tay của mình có nghĩa là con đang khám phá thế giới bên ngoài, cứ mỗi lần con chạm đến thế giới bên ngoài là con lại biết được 1 điều mới, là não con lại phát triển thêm 1 bước. Trẻ giống như nhà thám hiểm tí hon đang khám phá thế giới rộng lớn và bao la, đầy ánh sáng ngập tràn nhưng cũng đầy nguy hiểm cho bé ( các vật dụng sắc nhọn trong nhà, vật bé có thể nhét vào mũi vào miệng và các thức ăn chứa chất kích thích ). Và cha mẹ chính là đèn pin soi đường cho bé, dẫn đường cho con đi, soi sáng con đường lớn và bằng phẳng để việc khám phá của con được suôn sẻ, chứ ko phải là cản ngăn con bằng cách không cho mút tay không cho ngậm với chỉ lý do là dơ quá….

Nên nhớ rằng trẻ khác với mình, mình là cơ thể sinh học đã hoàn chỉnh hoàn thiện nghĩa là phần cứng về tính cách, khả năng ứng xử đối phó với cuộc sống và kĩ năng sống nhận biết đều đã được trang bị đủ, còn con vẫn đang trong quá trình khám phá để hoàn thiện. Nếu con đi lạc đường thì cha mẹ chính là người nhẹ nhàng giúp con quay về đường lớn, không nên cản ngăn nếu điều đó là cần thiết để con trưởng thành, con cần được vấp ngã để học cách đứng dậy hơn là cha mẹ nâng con dậy, khi hành động này lặp đi lặp lại nhiều lần thì trẻ sẽ không bao giờ ngã nữa mà lại biết nhìn trước chỗ vấp để mà tránh, đó là điều con cần phải có trong đời.

Cha mẹ gần gũi với đứa con dạy dỗ và bảo ban nhiều điều để con đi ra thế giới rộng lớn đầy tự tin và bản lĩnh, cũng như việc dạy cho đứa trẻ quen với cảm giác không có cha mẹ ở bên mình từ vài tiếng đến vài ngày, khi con trẻ bắt đầu đi học. Thường đứa trẻ nào ban đầu đi học cũng khóc và chính mẹ của bé cũng khóc, tiếng khóc của đứa trẻ làm người mẹ đau lòng không nỡ xa con cũng là điều day dứt trong lòng, mẹ nghĩ và mẹ xót con của mẹ vô vàn. Nhưng mẹ có biết 1 điều rằng, mỗi đứa trẻ đến 1 lúc nào đó cũng phải rời xa mẹ và mẹ phải dạy con con biết tự lập và bản lĩnh khi không có mẹ, phải tập cho con từng chút từng chút 1 để con hiểu rằng mẹ chỉ xa con chứ ko phải mẹ bỏ con mà đi. Nếu bà mẹ nào không dạy con con kĩ năng này thì khi xa con bà mẹ đau khổ 1 thì đứa con đau khổ 10 vì đứa trẻ chưa được dạy kĩ năng phải sống trong môi trường mà không có mẹ kề bên hoảng hốt và lo sợ vì đột nhiên bị tách ra hoang mang và chỉ biết khóc gào gọi mẹ. Khi đứa trẻ đã hiểu mình và mẹ chỉ tạm xa nhau vài tiếng thôi nó sẽ yên tâm vào lớp học vui vẻ bye bye mẹ và còn vói theo lát mẹ nhớ đón con nha mẹ. Có vậy thì mẹ cũng yên tâm mà làm việc không thì hình ảnh đứa trẻ mếu máo khóc sẽ ám ảnh mẹ trong khoảng mấy tiếng xa con mẹ không thể nào làm việc hiệu quả đc.

Trước khi mình muốn chê con điều gì hay trách phạt con điều gì mình hãy dừng lại và xem lại bản thân mình xem mình đã dạy con chưa, chỉ bảo cho con chưa mình đã trang bị kiến thức về tâm sinh lý phát triển giai đoạn này để đủ hiểu con chưa, nếu bản thân mình chưa trang bị chưa dạy cho con thì không được phép trách con điều gì mà phải trách bản thân mình vì mình đã không chịu học để bảo ban con. Trẻ con đứa nào cũng như nhau, đều là những tờ giấy trắng, cha mẹ vẽ gì lên đó sẽ theo con suốt cuộc đời, nếu mình chưa vẽ lên mà đã đòi hỏi ở con thì mình là người vô lý. Và khi mình muốn la con mắng con thì đừng nên đứng trên cao mà la mắng con để con thấy rằng mình là kẻ có tội và đang bị trừng phạt, tâm lý ức chế và căng thẳng sẽ nảy sinh hạt mầm trong con. Khi muốn la mắng con thì cha mẹ nên hít hơi thật sâu và cúi thật thấp để mặt đối diện với con ngang tầm và phân tích cho con hiểu tại sao mẹ lại la con, nếu đánh con thì đứa trẻ chỉ biết khóc và đau trước khi nó kịp hiểu tại sao nó bị đánh. Cái mình cần dạy cho con chính là trải nghiệm trong cuộc đời để con không lặp lại sai phạm biết sai mà tránh học được từ vấp ngã để trưởng thành.

Nguồn blog michan Bạn không thể xem liên kết này. Đăng ký hoặc Đăng nhập


Diễn đàn Nhật Bản